Gia Đình anh Tuấn & Điệp du lịch Đà Lạt 2.September 2011
Album 7 gồm 70 tấm , hình nhiều vui lòng chờ download vài phút...nếu hình thể hiện không đủ nhấn F5 trên bàn phím !
Ngày xưa, rất xưa, tại vùng rừng núi đại ngàn suốt ngày chỉ có tiếng
chim hót líu lo và tiếng rì rào của cây lá mỗi khi gió thoảng qua. Nơi
đây có hai bộ tộc cùng sinh sống thật bình yên. Bộ tộc phía bên kia sườn
núi có vị tộc trưởng rất giàu có, ông có nhiều chiêng, nhiều chóe,
nhiều trâu, nhiều bò. Trong gia đình ấy, nàng Hob’ri là người con gái mà
ông yêu thương nhất, nàng mang một nét đẹp thuần túy của vùng đất Tây
Nguyên, tinh khiết như một bông hoa rừng đang nở rộ. Hàng ngày nàng cùng
Mẹ và các chị trong buôn làng đi ra suối lấy nước, ngồi dệt những tấm
vải thổ cẩm với đường nét hoa văn tinh xảo và đặc sắc.
Bộ tộc phía bên này lại có chàng K’dam, sống cuộc đời mồ côi. Tài sản
duy nhất mà chàng có được trong ngôi nhà sàn nhỏ bé là một cái gùi và
một cái nỏ. Hàng ngày anh lên rừng săn bắt thú, chiều về chỉ giữ lại một
ít cho mình, còn lại đem chia cho dân làng. Mọi người rất thương yêu
K’Dam – một chàng trai tốt bụng.
Một buổi sáng nọ, như thường lệ nàng ra suối lấy nước, nàng gặp
một chàng thanh niên lạ dưới suối. Chỉ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nhau,
họ đã yêu nhau. Từ đó họ thề non hẹn biển, mong tới ngày được sống chung
một mái nhà, làm chung một cái rẫy. Nhưng chuyện đời không ai nói trước
được điều gì, chuyện tình của hai người đến tai Già Làng – Cha của
Hob’ri. Một hôm trên đồi cao buổi chiều nắng nhạt, hai người đang ngồi
cạnh bên nhau thì Cha của Hob’ri xuất hiện, ông tức giận nói với K’Dam
rằng: “Này chàng trai, anh không có gì cả, không có con trâu, con bò,
không có cái nương, cái rẫy, không có cái chóe mà đòi thương con gái tôi
à! Anh không thể nào đem lại hạnh phúc cho Hob’ri được đâu. Nếu anh
thật sự yêu con gái của tôi thì hãy chọn con đường ra đi”. Lòng tự trọng
của người đàn ông bị tổn thương K’dam ngước mắt nhìn người yêu, khi
nàng Hob’ri đang khóc sướt mướt, lòng bỗng chùng xuống. Chàng lấy hết
can đảm đưa tay lên thề với Yàng rằng: “ Tôi sẽ ra đi và sẽ không bao
giờ quay trở lại”. Thế là với một tâm trạng vô cùng đau thương, vai mang
gùi, tay cầm nỏ anh tiến thẳng vào rừng sâu và không bao giờ quay trở
lại. Hob’ri buồn lắm, ngày ngày nàng vẫn ra nơi hai người thường hay hò
hẹn, đợi chờ từ ngày này sang tháng khác, từ mùa trăng này sang mùa
trăng khác, từ mùa nương rẫy này sang mùa nương rẫy khác nhưng K’dam vẫn
mãi không về.
Một đêm nọ, dân làng đang ngủ thì nghe tiếng khóc rất thảm thiết
vang lên trong đêm vắng, sau đó là một tiếng nổ rất lớn, dân làng vô
cùng sợ hãi không ai dám ra ngoài. Sáng hôm sau, họ nhin thấy xác Hob’ri
nằm đấy, đất nứt ra một đường rất sâu và dài, nước trong xanh cuồn cuộn
chảy xiết.
Vì thương cảm và tưởng nhớ đến tình yêu thủy chung của chàng K’dam và
nàng Hob’ri, hai bộ tộc làm lễ hội đâm trâu và đặt tên cho dòng thác là
Damb’ri, là tên của hai người ghép lại.
Phía sau là thang máy dọc theo thác
Nhớ xem video thác dambri để thấy ve đẹp hùng vĩ của thác
Chụp từ trong nhà kiếng
Sau đây là bộ ảnh của Quốc Sỹ & và Yến Nhi tự chụp (gắn tripod) , còn trẻ đẹp năng động ,
siêng lặn lội tìm những góc ảnh thật đẹp ,mời bà con xem .....
Tình anh bán khoai nướng !
Giống bên bờ sông Seine - Paris quá
Mưa lấm tấm vẫy chào người xa lạ
Quán quầy đêm đã vội vã chong đèn
Tôi đến thăm
Lạc giưã phố trời đêm
Còn mơ mộng....
Nụ cười êm ấm quá